ego:symbolized and trapped
you're filling yourself with life events,
you're filling yourself everyday;
but you can never become fulfilled
Bản ngã, hay cái tôi, nói gì thì nói, vẫn là một tạo tác gần như hoàn hảo. Hoàn hảo đến độ phần lớn mọi người không hề có ý thức về bản ngã, không bao giờ đặt câu hỏi về bản ngã. Câu hỏi về bản ngã là loại câu hỏi mà để đặt ra, người ta phải nhìn vào trong, thay vì luôn luôn tìm kiếm ở bên ngoài.
Cho đến hôm qua, tôi đã tích lũy kha khá cái nhìn về bản ngã và cũng đã giới thiệu nhiều về bản ngã. Theo đó bản ngã là luôn tăng trưởng, bản ngã luôn ở ranh giới mong manh giữa độ lượng và lòng tham, giữa thiện tâm và ác ý, giữa tuệ tri và ảo tưởng. Bản ngã thôi thúc người ta tìm kiếm và bám chặt vào danh tính, tìm kiếm và bám chặt vào lối sống, sự tiện nghi hay hưởng thụ v.v…
Còn hôm nay, điều xẩy ra với kiến thức của tôi là mọi thứ biểu hiện đó đang quy về một mối. Ví như vũ trụ vô cùng vô tận trong tri kiến của vật lý hiện đại đều xuất phát từ một nguồn gốc đơn nhất: the Big Bang, các biểu hiện của bản ngã cũng dường như đều liên quan đến một nguồn gốc duy nhất, hay chính xác hơn là nhược điểm duy nhất của nó: tính bất an.
"Ý thức bản ngã "của tôi" " là một cấu trúc "gồm có hầu hết những lề lối thói quen về cảm nhận, cảm xúc, suy nghĩ, và hành động. Thế thôi. Những tiến trình đó tương tác với những tiến trình khác và phát sinh ý thức tồn tại một bản ngã vốn tách biệt với những người và vật khác". (*)
Với nguồn gốc như trên, bản ngã luôn chịu "một ức chế cực kỳ tinh tế về tính phi thực, bất tại hay bất an của
bản thân nó. Bản ngã luôn tồn tại với một cảm giác có gì đó bị bỏ sót hoặc hụt hẫng" trong sâu thẳm. Bị ám ảnh bởi sự hụt hẫng đó, bản ngã đi tìm kiếm bất kỳ cái gì để lấp đầy chính nó, tin rằng chỉ cần được lấp đầy, nó sẽ trở nên hiện hữu, thực sự hiện hữu.
Sự ám ảnh ấy cần phải được cụ thể hóa trong thực tại. Với xã hội hiện đại, nó biểu hiện ra thành sự tìm kiếm không mệt mỏi của đại chúng. Google xuất hiện để hiện thực hóa một thực tế có từ trước nó rất lâu, đó là con người luôn luôn tìm kiếm: tiền bạc, ái tình, danh vọng, quyền lực...
Và bây giờ ta hãy nhìn những đối tượng được tìm kiếm thật kỹ. Tiền chẳng hạn. Tiền tự thân nó chỉ là một tờ giấy, nó trở thành đối tượng tìm kiếm của cả xã hội vì một lý do duy nhất: nó là biểu tượng của giá trị. Điều thú vị là ở chỗ đối tượng tìm kiếm thì cụ thể: tiền mặt, tiền ở chứng khoán, tiền ở nhà đất, tiền ở cổ phần v.v…., nhưng đối tượng thực sự được khao khát thì là đơn giản quy về tiền biểu tượng. Biểu tượng của giá trị, ở mức sâu hơn nữa, đó là biểu tượng của hiện hữu, biểu tượng của tồn tại. Trong xã hội ngày nay, càng giầu có thì càng thấy mình thực sự tồn tại. Cái mà bản ngã thực sự nhìn thấy ở tiền là biểu tượng của tồn tại. Ở những góc nhìn khác, bản ngã vẻ như theo đuổi những thứ khác: ái tình, danh vọng, quyền lực. Nhưng thực chất, vẫn chỉ là ám ảnh khao khát sự tồn tại, sự hiện hữu. Với kẻ mê tình, càng "được yêu" thì càng hiện hữu, với người theo đuổi danh vọng, càng nổi tiếng thì càng hiện hữu. Và một lần nữa, tôi cảm nhận rằng, cho dù cụ thể thì anh ấy đang say mê với thị trường chứng khoán, chị ấy đang theo đuổi cơ hội trở thành giám đốc, cái khát khao thực sự của mọi người lại là cảm giác tồn tại thực chất được tiền hay danh vọng mang lại thông qua giá trị biểu tượng (được xã hội công nhận) của chúng. Mà nói đến biểu tượng, chưa bao giờ có nhiều thứ mang tính biểu tượng đến thế trong cuộc sống (để thỏa mãn nhu cầu lấp đầy khổng lồ của bản ngã): điện thoại iPhone, kính Gucci, xe Merc, số Like v.v... Mỗi bức ảnh quảng cáo, mỗi cửa hiệu, mỗi trang web đều tràn ngập biểu tượng thương hiệu. Hàng hóa thì có thể không bán được nhưng thương hiệu luôn sống bằng những khát khao không thể lấp đầy của bản ngã. Người ta thấy mình có thực chất hơn nếu "thành đạt" hơn, cụ thể là có nhiều tiền, có nhiều like, có nhiều lời khen, có nhiều vấn đề được giải quyết v.v... hơn.
Để tóm tắt:
- Bản ngã luôn có một sự hụt hẫng sâu kín, biểu hiện thành cảm giác thất vọng/bế tắc mơ hồ của kể cả những người nhiều tiền nhất, nổi tiếng nhất hay nhiều quyền lực nhất.
- Bản ngã luôn tìm kiếm để lấp đầy bản thân nó, biểu hiện ra thành lòng tham
- Bản ngã khát khao hiện hữu, biểu hiện thành việc con người luôn dễ bị kích thích bởi những thứ được coi là biểu tượng của thực tại do xã hội hiện tại công nhận (tiền, tình, danh vọng, quyền lực)
- Khi có được thứ mà nó tìm kiếm, bản ngã tạm thời thấy hiện hữu, biểu hiện thành sự thỏa mãn nhất thời
Thế là bản ngã, thứ được chắt lọc từ những sự kiện/cảm xúc tiêu biểu sâu kín từ tiềm thức, sau khi tự tách mình khỏi "thế giới bên ngoài", lại đi tìm những biểu tượng của thực tại ở thế giới bên ngoài. Bản ngã, một thứ vốn đã là biểu tượng giống như avatar, hay một thứ giống như Pinochio, lại đi tìm sự tồn tại của mình ở những thứ cũng mang tính biểu tượng (không có thực chất tự thân) như tiền bạc, danh tiếng, quyền lực trong thế giới. Và cuộc chơi vô tận của thế giới, trò chơi lớn của nhị nguyên, bắt đầu.
you're filling yourself everyday;
but you can never become fulfilled
Bản ngã, hay cái tôi, nói gì thì nói, vẫn là một tạo tác gần như hoàn hảo. Hoàn hảo đến độ phần lớn mọi người không hề có ý thức về bản ngã, không bao giờ đặt câu hỏi về bản ngã. Câu hỏi về bản ngã là loại câu hỏi mà để đặt ra, người ta phải nhìn vào trong, thay vì luôn luôn tìm kiếm ở bên ngoài.
Cho đến hôm qua, tôi đã tích lũy kha khá cái nhìn về bản ngã và cũng đã giới thiệu nhiều về bản ngã. Theo đó bản ngã là luôn tăng trưởng, bản ngã luôn ở ranh giới mong manh giữa độ lượng và lòng tham, giữa thiện tâm và ác ý, giữa tuệ tri và ảo tưởng. Bản ngã thôi thúc người ta tìm kiếm và bám chặt vào danh tính, tìm kiếm và bám chặt vào lối sống, sự tiện nghi hay hưởng thụ v.v…
Còn hôm nay, điều xẩy ra với kiến thức của tôi là mọi thứ biểu hiện đó đang quy về một mối. Ví như vũ trụ vô cùng vô tận trong tri kiến của vật lý hiện đại đều xuất phát từ một nguồn gốc đơn nhất: the Big Bang, các biểu hiện của bản ngã cũng dường như đều liên quan đến một nguồn gốc duy nhất, hay chính xác hơn là nhược điểm duy nhất của nó: tính bất an.
"Ý thức bản ngã "của tôi" " là một cấu trúc "gồm có hầu hết những lề lối thói quen về cảm nhận, cảm xúc, suy nghĩ, và hành động. Thế thôi. Những tiến trình đó tương tác với những tiến trình khác và phát sinh ý thức tồn tại một bản ngã vốn tách biệt với những người và vật khác". (*)
Với nguồn gốc như trên, bản ngã luôn chịu "một ức chế cực kỳ tinh tế về tính phi thực, bất tại hay bất an của
bản thân nó. Bản ngã luôn tồn tại với một cảm giác có gì đó bị bỏ sót hoặc hụt hẫng" trong sâu thẳm. Bị ám ảnh bởi sự hụt hẫng đó, bản ngã đi tìm kiếm bất kỳ cái gì để lấp đầy chính nó, tin rằng chỉ cần được lấp đầy, nó sẽ trở nên hiện hữu, thực sự hiện hữu.
Sự ám ảnh ấy cần phải được cụ thể hóa trong thực tại. Với xã hội hiện đại, nó biểu hiện ra thành sự tìm kiếm không mệt mỏi của đại chúng. Google xuất hiện để hiện thực hóa một thực tế có từ trước nó rất lâu, đó là con người luôn luôn tìm kiếm: tiền bạc, ái tình, danh vọng, quyền lực...
Và bây giờ ta hãy nhìn những đối tượng được tìm kiếm thật kỹ. Tiền chẳng hạn. Tiền tự thân nó chỉ là một tờ giấy, nó trở thành đối tượng tìm kiếm của cả xã hội vì một lý do duy nhất: nó là biểu tượng của giá trị. Điều thú vị là ở chỗ đối tượng tìm kiếm thì cụ thể: tiền mặt, tiền ở chứng khoán, tiền ở nhà đất, tiền ở cổ phần v.v…., nhưng đối tượng thực sự được khao khát thì là đơn giản quy về tiền biểu tượng. Biểu tượng của giá trị, ở mức sâu hơn nữa, đó là biểu tượng của hiện hữu, biểu tượng của tồn tại. Trong xã hội ngày nay, càng giầu có thì càng thấy mình thực sự tồn tại. Cái mà bản ngã thực sự nhìn thấy ở tiền là biểu tượng của tồn tại. Ở những góc nhìn khác, bản ngã vẻ như theo đuổi những thứ khác: ái tình, danh vọng, quyền lực. Nhưng thực chất, vẫn chỉ là ám ảnh khao khát sự tồn tại, sự hiện hữu. Với kẻ mê tình, càng "được yêu" thì càng hiện hữu, với người theo đuổi danh vọng, càng nổi tiếng thì càng hiện hữu. Và một lần nữa, tôi cảm nhận rằng, cho dù cụ thể thì anh ấy đang say mê với thị trường chứng khoán, chị ấy đang theo đuổi cơ hội trở thành giám đốc, cái khát khao thực sự của mọi người lại là cảm giác tồn tại thực chất được tiền hay danh vọng mang lại thông qua giá trị biểu tượng (được xã hội công nhận) của chúng. Mà nói đến biểu tượng, chưa bao giờ có nhiều thứ mang tính biểu tượng đến thế trong cuộc sống (để thỏa mãn nhu cầu lấp đầy khổng lồ của bản ngã): điện thoại iPhone, kính Gucci, xe Merc, số Like v.v... Mỗi bức ảnh quảng cáo, mỗi cửa hiệu, mỗi trang web đều tràn ngập biểu tượng thương hiệu. Hàng hóa thì có thể không bán được nhưng thương hiệu luôn sống bằng những khát khao không thể lấp đầy của bản ngã. Người ta thấy mình có thực chất hơn nếu "thành đạt" hơn, cụ thể là có nhiều tiền, có nhiều like, có nhiều lời khen, có nhiều vấn đề được giải quyết v.v... hơn.
Để tóm tắt:
- Bản ngã luôn có một sự hụt hẫng sâu kín, biểu hiện thành cảm giác thất vọng/bế tắc mơ hồ của kể cả những người nhiều tiền nhất, nổi tiếng nhất hay nhiều quyền lực nhất.
- Bản ngã luôn tìm kiếm để lấp đầy bản thân nó, biểu hiện ra thành lòng tham
- Bản ngã khát khao hiện hữu, biểu hiện thành việc con người luôn dễ bị kích thích bởi những thứ được coi là biểu tượng của thực tại do xã hội hiện tại công nhận (tiền, tình, danh vọng, quyền lực)
- Khi có được thứ mà nó tìm kiếm, bản ngã tạm thời thấy hiện hữu, biểu hiện thành sự thỏa mãn nhất thời
Thế là bản ngã, thứ được chắt lọc từ những sự kiện/cảm xúc tiêu biểu sâu kín từ tiềm thức, sau khi tự tách mình khỏi "thế giới bên ngoài", lại đi tìm những biểu tượng của thực tại ở thế giới bên ngoài. Bản ngã, một thứ vốn đã là biểu tượng giống như avatar, hay một thứ giống như Pinochio, lại đi tìm sự tồn tại của mình ở những thứ cũng mang tính biểu tượng (không có thực chất tự thân) như tiền bạc, danh tiếng, quyền lực trong thế giới. Và cuộc chơi vô tận của thế giới, trò chơi lớn của nhị nguyên, bắt đầu.
Comments
Post a Comment